Người ta cố gắng xây lâu đài cát vì nó đẹp, nó làm người ta cảm thấy
vui khi xây nó, dù biết nó chẳng đứng vững được lâu. Và tình yêu cũng
vậy…
Susi là biệt danh nó tự đặt cho mình, không phải vì nó thích ăn
sushi, mà vì nó thấy nó vừa “su mô” vừa… ngu si. Nó chẳng tự tin chút
nào về bản thân nó cả: không xinh, học không giỏi, tính cách cũng bình
thường. Nó không yêu, không có người yêu và cũng không thích yêu. Giờ nó
là một sinh viên và nó quyết định đi làm thêm, còn hơn là ngồi ở phòng
trọ gặm nhấm bánh mì thời gian kẹp nhân cô đơn. Nó chỉ mong có một cuộc
sống đơn giản, bình lặng, chờ đến ngày tốt nghiệp đại học rồi về quê,
gia đình nó sẽ xin cho nó một công việc tốt, thế là ổn đối với một con
người rất rất bình thường như nó.
Sáng sáng, nó đi làm, chiều đi học, tối đến chuẩn bị bài vở xong
rồi đi ngủ. Gần đây nó hay mơ. Những giấc mơ thực thực ảo ảo khiến nó
bay bổng trong một đống trái tim màu hồng, màu đen đủ kiểu, để rồi đến
sáng hôm sau đi học nó vẫn như người trên mây. Tóm lại giấc mơ của nó là
nó… yêu! Trời ạ, nó có bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương đâu cơ chứ!
Thế mà mơ mộng kiểu gì làm nó thấy yêu cũng… thích phết. Chỉ tại những
giấc mơ mà thi thoảng, nó lại ngồi ngẩn ngơ một mình, suy nghĩ lung tung
lắm.
***
Khách quen ở Queen Coffee – nơi Susi đang làm – là Lâm, một anh
chàng 8X trẻ đẹp, phong cách lịch lãm, ra trường là vào làm ngay ở công
ty của bố. Được một thời gian, anh ta lên luôn chức trưởng phòng, sáng
nào cũng lướt con Camry đến quán nó uống cà phê. Nó cũng như những nhân
viên khác ở đây, lúc nào chẳng lén để ý Lâm. Nhưng nó nhìn vì nó ước ao,
nó ngưỡng mộ anh, chứ chẳng bao giờ dám mơ tới việc làm quen với anh
ấy. Vì sao ư, vì nó là Susi mà, Susi có nghĩa là… thôi, không nói nữa,
lại thêm buồn.
Thế mà Lâm lại để ý đến nó nhất – cái cô bé nhân viên người hơi mập
một chút nhưng khuôn mặt thì rất ưa nhìn, xinh thì không xinh nhưng rất
hài hòa, tạo cho người ta cảm giác dễ chịu, tin tưởng. Một lần, Susi
bưng cà phê tới cho Lâm, anh đã làm quen với nó. Đơn giản là cười rồi
sau đó hỏi nó:
- Em tên là gì thế?
Ban đầu nó hơi ngượng ngùng, rồi cũng nhoẻn miệng cười:
- Dạ, em tên Đan ạ.
Nói xong, nó vội cúi mặt, quay lưng lẩn vào phía trong. Dần dần mỗi
sáng. Lâm đến uống cà phê đều bảo nhân viên ghi menu kêu Đan bưng tới
cho anh. Mỗi lần gặp Đan, anh lại nói dăm ba câu làm quen. Đan tuy
ngượng ngùng nhưng cũng không tỏ ý lảng tránh. Rồi anh có số điện thoại
của nó, rồi vài lần nhắn tin, anh đã hẹn được nó đi ăn, đi xem phim… Mọi
việc quá đơn giản với một người phong lưu, hào hoa như anh. Còn Susi,
nó như người mất hồn từ hôm anh hỏi tên nó. Nó vẫn thường ngắm nhìn anh
từ xa như để thưởng thức cái đẹp thôi mà. Nó càng bất ngờ, nhưng cũng
thầm vui mừng khi anh tỏ ý muốn làm quen và hẹn hò với nó. Nó chưa hề có
kinh nghiệm hẹn hò, nhưng nó cũng không hề nhút nhát. Con người nó rất
đơn giản, được Lâm để mắt tới, cho dù nó không biết anh chú ý tới nó bởi
điểm gì thì nó vẫn đồng ý đi chơi với anh. Cứ như thế, chưa đến một
tháng, nó đã chính thức là bạn gái của Lâm – chàng trưởng phòng 8X “nhà
mặt phố, bố làm to”, lại còn là dân chơi đích thực!
Thế nhưng, cái gì đến dễ dàng quá thì giá trị của nó cũng chẳng
đáng là bao. Tình yêu của Đan và Lâm cũng thế. Mới yêu nhau được ba
tháng, Lâm đã cướp đi thứ quý giá nhất đời con gái của Đan. Trong một
hôm say rượu, Lâm gọi Đan tới quán bar đưa mình về nhà riêng, Lâm không
biết vì say hay vì mượn cớ say mà đưa Đan vào “bẫy”. Đan cũng tự nguyện,
Đan yêu anh và nó ngây thơ tin rằng anh cũng yêu nó. Cái cuộc đời sinh
viên quá đỗi bình lặng của nó đâu có dạy nó những thứ như thế này, đâu
có báo trước cho nó những cám dỗ của cuộc đời – những cám dỗ mà chỉ khi
bước từ đấy ra, mình mới nhận ra được mình đã bị cám dỗ… Cũng không quá
bất ngờ khi Lâm chia tay với nó chỉ vài tuần sau đó, khi mà các cuộc gọi
của anh thưa dần, tin nhắn từ số của anh ít đi, các cuộc hẹn của anh
cũng không phải dành cho nó. Nó hỏi han, trách móc liền bị anh nổi cáu
rồi đòi chia tay. Nó khóc, nó hiểu… rồi nó đồng ý.
Nó buồn, nó đau khổ, nhưng nó không oán trách, không ân hận. Thời
gian cứ thế trôi đi, nó vẫn làm ở Queen Coffee. Nó không muốn lảng tránh
hiện thực, càng không phải lảng tránh Lâm – vì nó muốn Lâm phải sợ một
người cứng cỏi như nó. Lâm vẫn đến Queen coffee thường xuyên như thế,
vẫn phong độ, trẻ trung, hào hoa như thế, nhưng chỉ khác là giờ đã có
thêm một bóng hồng kiêu sa khác đi bên cạnh anh.
***
Cuộc sống của Đan trở nên bận rộn hơn khi nó tham gia một lớp học
tiếng Trung vào buổi tối, hai buổi một tuần. Có một cậu bạn ngồi cạnh
hay hích hích vào khuỷu tay nó, chắc là muốn bắt chuyện làm quen, nhưng
nó chẳng bao giờ để ý tới, chỉ nhắc cậu ta ngồi trật tự, để yên cho nó
học. Kể từ khi yêu Lâm rồi chia tay Lâm, nó càng trở nên trầm lặng và
khép kín hơn. Nó trở nên cảnh giác hơn với cánh đàn ông con trai, nó
nhìn tất cả bằng ánh mắt khinh khỉnh và coi thường. Nó đâu biết, chính
cái ánh mắt đó đã thu hút và vô tình khiêu khích trái tim của cậu bạn
ngồi cạnh nó. Nhưng cậu ta vẫn chưa có cơ hội để bắt chuyện với Đan.
Càng không bắt chuyện được, cậu ta càng bị ấn tượng, với cái suy nghĩ:
“hot boy như mình mà cô ấy không thèm nhìn lấy một lần”!
Dần dần, Đan đi vào cả giấc mơ của Long – tên cậu bạn. Tuần nào cậu
cũng chỉ mong đến buổi học thêm tiếng Trung để được ngồi cạnh Đan, được
ngắm nhìn gương mặt hiền dịu mà ánh mắt lại giá lạnh như có ma lực ấy,
hi vọng có cơ hội làm quen với Đan. Có lẽ chẳng bao giờ Long có thể làm
quen được với Đan, nếu không có “phi vụ” Long vô tình bị ghế bàn trên đổ
sập vào chân, mà “thủ phạm” chính là Đan khi nó đang cố chen từ ngoài
vào chỗ ngồi của mình. Thấy cậu bạn “á” lên, Đan cuống cuồng, vội vàng
xin lỗi, lắp bắp, đỏ mặt… “Cơ hội trời cho” đã đến, ngay lập tức Long
“giở mặt” lạnh lùng và “tuyên án”: “Tối tan học cậu đèo tôi về!”. Đan
“mắt chữ O, miệng chữ A”, nhưng cũng đành gật đầu “thi hành án”.
Thế là trên đường lướt con Airblade của Long (thật ra hắn đèo, Đan
ngồi sau “phòng sự gì xảy ra” theo lệnh của hắn), hai người cũng chính
thức làm quen và trao đổi số điện thoại với lý do “to đùng” của Long:
“Nhỡ mai chân tôi có sưng thì còn có số của cậu để gọi bắt đền chứ!”.
Hôm ấy, cả hai về nhà đều mất ngủ. Long thì khỏi cần nói, đau thì chẳng
thấy, chỉ thấy… sướng rơn. Đan thì khác, nó thấy thích cái cảm giác ngồi
đằng sau cậu ta, đi chung đường với cậu ta… Nó chợt nhận ra lâu nay nó
cô đơn quá, dường như chưa đi cùng xe hay đi chung đường với ai như thế.
Ngày xưa yêu Lâm, thường là nó tự đến chỗ hẹn, anh chờ ở đấy trước. Đan
mỉm cười. Làm quen với cậu bạn khác thì cũng đâu có sao đâu nhỉ, cậu ta
còn có vẻ vui tính và láu cá nữa. Đôi khi, những chàng trai như thế sẽ
khiến cho cuộc sống của những cô gái trở nên nhiều màu sắc hơn.
Từ đó, một tuần hai buổi học tiếng Trung là hai buổi học có hai
người mong ngóng và hồi hộp. Khi có cơ hội là Long chớp lấy ngay, hôm
thì lớp mất điện phải nghỉ học, cậu liền rủ Đan đi ăn kem cho mát, hôm
thì cậu nghỉ học, gọi điện cho Đan để hỏi bài (hỏi bài thì ít, hỏi thăm
Đan thì nhiều!). Đan cũng không thể cản được sự hồn nhiên và chân thành
của Long. Dần dần, nó cũng tự gỡ cái rào cả mà nó dựng nên. Chẳng bao
lâu sau, Long tỏ tình với Đan. Lời “tỉnh tò” lắp bắp, nhưng đầy chân
thật đã khiến Đan xúc động. Nó nhận lời, hi vọng lớn lao rằng nó sẽ tìm
được hạnh phúc.
***
Sinh nhật Long, Long năn nỉ ỉ ôi mãi, Đan mới chịu theo Long về nhà
mình cùng ăn bữa cơm chúc mừng sinh nhật với gia đình cậu ta. Vì buổi
tối Long tổ chức sinh nhật ở bar với bạn bè nên gia đình sắp xếp ăn cơm
trưa. Đan đến nhà Long, được đón tiếp rất nhiệt tình, xem ra bố mẹ cậu
ấy đều là người hiếu khách, thoải mái, tình cảm. Sắp đến giờ ngồi vào
bàn ăn thì một con Camry xịch ở trước cổng, hóa ra anh trai Long về. Đan
ngẩng lên nhìn bóng dáng người vừa bước xuống xe… Mặt nó biến sắc, toàn
thân bất động, nó không thể suy nghĩ được gì trong giây phút ấy.
Lâm. Anh trai của bạn trai nó lại chính là bạn trai cũ của nó –
người đã đá nó sau khi chiếm đoạt được nó. Cái nỗi đau nó chôn chặt bao
lâu nay, cái bí mật nó chôn sâu bao lâu nay, tất cả cơ hồ như muốn lật
tung lên vào lúc này. Vẫn biết Trái Đất tròn, nhưng sao lại trùng hợp
đến thế, vẫn biết đời có chữ “ngờ”, nhưng sao lại bất ngờ đến thế… Nó
sốc và cảm thấy sợ.
Khi Lâm bước vào nhà, anh cũng “đứng hình” vài giây nhìn nó, cả nhà
mới quay sang nhìn Đan – lúc đó như đang bị chôn chân tại chỗ. Long
cũng thấy lạ, vội nhắc bạn gái mình chào hỏi anh trai. Nó chào lí nhí
trong cổ họng, mắt không dám nhìn thẳng vào hiện thực. Khác với nó, Lâm
tỏ ra vui vẻ, giả vờ đóng kịch như chưa từng một lần nhìn thấy nhau. Sau
đó, cả nhà có một bữa cơm chúc mừng sinh nhật cậu trai út. Đan vốn tính
tình ít nói, ít cười nên mọi người cũng không phát hiện ra tâm trạng
của nó đang vô cùng rối loạn.
Hôm ấy về, nó thức trắng cả đêm, trằn trọc suy nghĩ. Nó có nên tiếp
tục yêu Long? Nó có thể đối mặt với quá khứ bao lâu nay nó chôn vùi
không? Nó có thể đối mặt với Long cùng hình ảnh của Lâm trong cái đêm
hôm ấy hiện lên không? Nó có thể đối diện với chính con người của nó
không?… Không, nó không kiên cường như nó tưởng!
5 giờ, sáng nó nhắn tin chia tay với Long! Long sửng sốt. Với tình
yêu chân thành Long dành cho Đan, cậu ấy đâu thể đánh mất nó như thế.
Long thông minh, nhạy bén và hơn cả là Long hiểu người cậu yêu. Long bất
ngờ vì quyết định chia tay của Đan, nhưng cậu ấy đủ bình tĩnh để hỏi rõ
nguyên nhân và suy nghĩ của nó. Long không chấp nhận và khẳng định rằng
chuyện này nhất định Đan phải giải thích rõ ràng. Suốt một thời gian nó
lảng tránh cậu, không reply tin nhắn, không nghe máy khi Long gọi,
không mở cửa khi cậu đến nhà gõ cửa ầm ĩ, lớp học tiếng Trung thì đã kết
thúc từ lâu. Trốn chạy – đấy là biện pháp mà ít nhất là hiện giờ Đan
phải dùng đến. Đan còn đau khổ gấp nhiều lần Long, cậu ấy vô tội, còn
Đan giờ đây đang phải đấu tranh tư tưởng giữa tình yêu và lương tâm.
Đan đang dằn vặt chính bản thân mình. Lúc chia tay Lâm, nó không hề
ân hận vì đã đánh mất cái thứ quý giá nhất đời nó, nhưng bây giờ mới là
lúc nó ân hận, mới là lúc nó cảm thấy lương tâm bị dằn vặt nhất. Tiếp
tục theo đuổi tình yêu bé nhỏ của nó hay là cao bay xa chạy, rũ bỏ tất
cả, quên đi anh em nhà họ để tiếp tục một cuộc sống bình yên, rồi sẽ có
một người hoàn toàn không liên quan gì đến họ sẽ yêu nó… Hay là thôi, nó
không yêu suốt cuộc đời còn lại cũng được, dù sao không yêu Long nữa
thì đời nó cũng chẳng thiết đến ai… Những đêm dài, Đan trằn trọc, khóc
rất nhiều và buồn cũng rất nhiều. Giá như, chỉ xin một từ “giá như”, nó
có thể thay đổi quá khứ, để khiến cho nó bớt buồn khổ hơn, để khiến cho
Long bớt đau lòng hơn…
***
Khi cô chủ xóm trọ gọi ầm tên nó, bảo nó ra mở cửa cho cậu bạn đập
cửa từ sáng tới giờ, nó mới bừng tỉnh, cố lết cái thân đang ốm vật vờ ra
mở cửa. Đứng trước mặt nó là Long – người mà nó vô cùng nhớ mà cũng
đang cố gắng quên. Nó nhìn cậu mãi không chớp mắt, lúc chớp mắt lại làm
cho hai hàng lệ tuôn rơi. Mới một tuần mà người nó gầy rộc đi, da dẻ bợt
bạt, hai mắt như gấu trúc. Nhìn thấy nó như thế, Long xót xa lắm. Long
nắm lấy tay Đan, thật chặt. Cả hai không nói gì. Long vào phòng nó ngồi,
chỉ lặng lẽ nhìn Đan. Nó cũng chỉ im lặng ngồi ở một góc phòng. Nó nhìn
Long. Dường như cậu ấy cũng gầy đi, nét mặt không còn vui tươi, dí dỏm
như trước nữa. Có lẽ Long cũng đã phải suy nghĩ nhiều vì nó. Bất chợt,
nó cảm thấy mình thật có lỗi với Long. Cậu ấy chẳng làm gì sai, chỉ là
nó bỗng dưng xuất hiện, rồi lại đảo tung cuộc sống của cậu ấy lên…
Tim của Đan bỗng nhói đau. Bao nhiêu suy nghĩ, trăn trở của
nó dường như biến mất khi nó cảm nhận được cái nhói đau từ trong tim ấy.
Nó sẵn sàng đánh đổi, sẵn sàng chấp nhận khó khăn, thử thách để được
tiếp tục yêu Long. Nghĩ là làm, nó lên tiếng trước. Tất cả quá khứ của
nó, bắt đầu từ ngày làm nhân viên ở Queen Coffee, cho đến ngày gặp Lâm,
ngày yêu Lâm, ngày nó ở bên Lâm, ngày nó bị Lâm lừa gạt, cho đến ngày
Lâm chia tay nó. Long không hề tỏ ra ngạc nhiên, chỉ im lặng ngồi nghe
Đan hồi tưởng lại, thỉnh thoảng khẽ lấy tay lau nước mắt cho nó. Kể xong
mọi chuyện, lòng Đan như trút hết được gánh nặng. Nó bật khóc to, gục
mặt vào vai Long mà khóc. Long hiểu hết, Long thông cảm cho nó và hơn cả
là Long yêu nó. Cũng như Đan, cậu ấy chấp nhận tất cả để được tiếp tục
yêu nó.
Một ngày mùa thu, trời trong xanh, có gió nhẹ, cái nắng mùa thu nhè
nhẹ khiến người ta cảm thấy ấm áp dễ chịu. Đan và Long xây lâu đài cát
trên bãi biển. Biển mùa này vắng khách, dường như toàn bộ không gian,
bầu trời này, bờ cát này, bờ biển này là để dành riêng cho hai người họ
vậy. Lâu đài cát họ đang xây, Đan không biết bao giờ nó sẽ đổ, cũng
giống như tình yêu của họ vậy, bao giờ sẽ kết thúc. Đan không biết và
cũng không quan tâm.
Người ta cố gắng xây lâu đài cát vì nó đẹp, nó làm người ta cảm
thấy vui khi xây nó, dù biết nó chẳng đứng vững được lâu. Tình yêu cũng
thế, tình yêu đẹp, vì thế con người hạnh phúc khi yêu và được yêu, không
cần lo toan ngày mai sẽ ra sao…
Ngồi cạnh nó, Long mỉm cười. Hai đứa đã cùng hứa với nhau là sẽ yêu nhau, luôn ở bên nhau, dù cho chuyện gì xảy ra.
Hãy yêu, dám yêu và dám đối mặt với cuộc sống này.
- Vì em yêu anh. Và vì tình yêu rất đẹp!
Đan cười, nụ cười ánh lên trong nắng mới.